[advanced]
All > General Works > Encyclopedias > Song Anh Nữ Hiệp
Song Anh Nữ Hiệp
Phan Cảnh Trung

 
Song Anh Nữ Hiệp
Song Anh Nữ Hiệp

Bến Cây Muồng, một bến đò trên sông Côn, nối liền hai vùng đất Đồng Phó và Đồng He.

Một chiều, ánh nắng vàng nhạt trải rộng trên dòng sông xanh lững lờ chảy, bốn chàng trai trẻ tuổi đăm chiêu hướng về chân trời xa.


Đó là bốn chàng võ sĩ nổi tiếng nơi đất Tây Sơn, thừa kế võ hiệp ở Bình Định. Khi phong trào cần vương lan rộng khắp nơi, các văn thần võ tướng từng vùng nổi lên chiêu mộ nghĩa quân chống xâm lược, thì những chàng võ sĩ này háo hức, liên kết với nhau, xin gia nhập vào đạo quân cần vương của vị anh hùng Mai Xuân Thưởng trên đất Bình Định.

Tuy nhiên, đối với các chàng trai võ nghệ siêu quần, kiếm pháp siêu việt, Mai Xuân Thưởng lại sung vào đội quân đặc biệt gọi là đội "phản gián". Đội quân này không ra trận, mà chỉ theo dõi những hoạt động do thám của đối phương, đuổi bắt những tên giặc len lỏi vào đội ngũ quân cần vương để phá phách.

Đội quân này do Mạnh Hùng cầm đầu trong đó có năm chàng thanh niên trẻ tuổi, võ nghệ cao cường, tinh thần hiên ngang dũng cảm.

Ngoài Mạnh Hùng ra, người lớn tuổi nhất độ hai mươi lăm, và nhỏ tuổi nhất là mười tám. Lạ lùng hơn nữa, trong số "Tây Sơn ngũ hùng" này lại có một người không biết võ nghệ lại giỏi văn chương thi phú, cũng được gia nhập vào ngũ hùng.

Trong lúc Mạnh Hùng cùng hai người thuộc hạ đi An Khê mua thêm chiến mã thì bốn người kia được phân công ở lại đồng bằng len lỏi vào tổ chức Nguyễn Thân để dò la tin tức.

Hôm nay đúng hẹn, họ đến bên cây Muồng để đón Mạnh Hùng trở về.

Cả bốn người đều mặc quần áo võ sinh, lưng đeo kiếm dài, mặt trắng, mày rậm, mắt xanh, trông có vẻ phong lưu nho nhã.

Người đứng trước tên Bùi Anh Khôi, đưa mắt sang bên kia bờ nói:

- Lâm hiền đệ! Kỳ này chắc chúng ta phải đương đầu với đoàn quân "Dạ hành" của chúng, không còn thì giờ ngao du nơi rừng núi như lần trước nữa.

Chàng trai họ Lâm, tức là Lâm Bình Tường đáp:

- Hễ chúng nó hoạt động mạnh thì chúng ta phải chận đứng bàn tay tàn bạo của chúng nó. Đó là phận sự của đội "Bảo vệ" chúng ta.

Chàng trai thứ ba tên Quách Vĩnh Khương đưa tay sờ lên chuôi kiếm, mỉm cười nói:

- Đã là dũng sĩ, đeo kiếm bên mình còn sợ gì gian nguy. Chúng ta hãy đợi Mạnh Hùng tướng quân về đây cùng bàn kế hoạch diệt địch.

Người đứng sau cùng là Bùi Thế Phương chồm tới, nhìn ba người kia, nói:

- Rõ ràng là súng đồng và tàu chiến của quân xâm lược không đối phó nổi với địa thế núi rừng. Vì chúng nó không tiêu diệt nổi lực lượng chúng ta bằng vũ khí, nên mới tổ chức phá rối bằng mưu mô ly gián.

Bốn người đang tâm tình với nhau thì bỗng Anh Khôi chỉ tay về phía bờ sông reo to:

- Kìa! Có chiếc đò đang sang ngang, người đứng trước mũi thuyền kia có phải Trương Mạnh Hùng tướng quân không?

Lâm Bình Tường trố mắt nhìn, rồi đáp:

- Đúng rồi! Đằng sau có hai thuộc hạ Kha Minh, Kha Lý nữa.

Quách Vĩnh Khương gật đầu:

- Hai anh đã xét đoán không sai. Đúng là Mạnh Hùng tướng quân trở về đó.

Ánh chiều đã tắt hẳn! Dòng nước sông Côn đã ngả sang màu tím bầm, từ mạn bờ bên kia sông một con thuyền đang rẽ nước sang ngang, mang theo một võ tướng trẻ tuổi trở về với đội "Ngũ hùng" sau những ngày cách xa vì nhiệm vụ.

Trông thấy bốn người bạn đang chờ bên kia sông, Mạnh Hùng đưa kiếm lên trời như chào mừng sự gặp gỡ.

Khi thuyền gần cập bến, Mạnh Hùng nghe rõ tiếng của anh em đứng trên bờ xôn xao:

- Ồ! Tướng quân Mạnh Hùng hôm nay mặc áo quần người Ba Rai!

- Mạnh Hùng đại huynh! Có phải đại huynh định làm chủ làng thượng du không?

Mạnh Hùng mặt hớn hở, nhảy phóc lên bờ. Năm chàng trẻ tuổi nắm tay nhau thắm thiết.

Kha Minh và Kha Lý hiểu ý đứng cách ra xa để Mạnh Hùng hàn huyên với các bạn.

Đây là "Tây Sơn ngũ hùng" những người bạn nặng tình quê hương, tràn đầy nhiệt huyết, nhận trách nhiệm "bảo vệ" lực lượng cần vương.

Vừa gặp mặt nhau, Mạnh Hùng đã hỏi thăm tin tức của địch ở kinh thành.

Anh Khôi thay mặt Tây Sơn ngũ hùng, báo lại tình hình chiến đấu và âm mưu của địch trong những ngày qua:

- Những thất bại của quân ta trong mấy trận đầu, làm cho quân xâm lược kiêu căng, tưởng chừng như chúng có thể tiêu diệt lực lượng cần vương trong một vài tháng. Nhưng chúng đã lầm! Từ khi nghĩa quân ta đưa lực lượng vào đóng giữ miền rừng núi thì chúng nó không dám đem quân càn vào, mà chỉ bắn phá bên ngoài để thị uy. Như vậy, rừng núi quả là nơi an toàn của quân ta, mà chúng không làm gì được.

Vừa rồi nghe nói tướng chỉ huy của quân đội xâm lăng người Pháp đã đòi tên tay sai Nguyễn Thân xuống tàu ở biển Quy Nhơn để khiển trách. Trong lúc đàm luận, Nguyễn Thân đã yêu cầu quân xâm lược Pháp bỏ tiền của ra để tổ chức một đội quân do thám, len vào rừng núi, thu thập tình hình, lấy tên là đoàn "Xuyên Sơn".

Mạnh Hùng nghe đến đó trầm ngâm:

- Đoàn quân do thám của địch lấy tên là đoàn "Xuyên Sơn". Như vậy tức là nó muốn đem quân vào càn quét miền núi?

- Không! Đoàn Xuyên Sơn chỉ có trách nhiệm mua chuộc thổ dân đừng gia nhập vào nghĩa quân, hoạt động gián điệp gây chia rẽ trong nội bộ nghĩa quân, tai hại hơn nữa là chúng dò xét chỗ ở những người thân thuộc các tướng lĩnh cần vương để bắt cóc đem về thành rồi kêu gọi các tướng lĩnh đó ra đầu hàng.

Mạnh Hùng thở dài:

- Bọn người Tây phương cũng dùng thủ đoạn tâm lý chiến, đánh vào tình cảm cố hữu của người Á Đông sao?

- Đúng vậy! Đó là kế hoạch ác độc do tên tay sai Nguyễn Thân gây ra.

- Như vậy phải báo lại cho chủ tướng Mai Xuân Thưởng biết để đề phòng, còn nhiệm vụ đội "Bảo vệ" chúng ta là phải bám sát đội Xuyên Sơn của chúng để ngăn chặn những hành động tội ác đó.

Lâm Bình Tường nói:

- Hiện nay đội quân này sắp xuất phát, và có khả năng hoạt động mạnh trong bóng tối.

Mạnh Hùng hỏi:

- Đội Xuyên Sơn của Nguyễn Thân gồm bao nhiêu người, tên cầm đầu là ai?

Quách Vĩnh Khương nói:

- Lực lượng của chúng trên hai mươi người, gồm các tay võ khá lợi hại trong thành phần trộm cướp trước đây. Còn tên thủ lĩnh nghe đâu chúng mua chuộc được Lý Lạc Hoa là người Tàu lai ở Mỹ Đức. Tên này vì tham tiền chịu đem thân để chúng sai khiến.

Mạnh Hùng kinh ngạc:

- Như vậy lực lượng của chúng không phải nhỏ.

Lâm Bình Tường nói:

- Lực lượng của chúng tuy đông thật, nhưng là một lực lượng ô hợp, có gì đáng sợ?

Mạnh Hùng trầm tư một lúc, bỗng đôi mắt chàng lóe lên hai tia sáng, đầy cương quyết:

- Việc thứ nhất: Bọn ta phải giăng một mạng lưới xung quanh đoàn do thám của Nguyễn Thân, bọn ta sẽ thiết lập ngay một thành lũy phản gián bao vây chúng, để chúng không thể dò xét được nội tình quân ta, và diệt hết những tên cú vọ lợi hại nhất trong đoàn Xuyên Sơn của chúng.

Anh Khôi vỗ tay tán thưởng:

- Hoan nghênh tướng quân Mạnh Hùng. Việc làm thứ nhất như vậy là hợp lý lắm. Tây Sơn ngũ hùng xin tuân lệnh! Còn việc thứ hai?

Việc thứ hai là không cho chúng khám phá nơi cư trú của thân nhân các tướng lĩnh triều đình tham gia phong trào cần vương. Nếu rủi ro bị chúng bắt cóc, chúng ta nhất định phải giải thoát nạn nhân.

Quách Vĩnh Khương nói:

- Như vậy là sáng suốt lắm! Chúng ta cứ tuân theo lệnh của Mạnh Hùng tướng quân.

Trong lúc Tây Sơn ngũ hùng nói chuyện đến đấy thì bỗng phía đông có tiếng súng nổ và có ánh lửa bốc cháy rực lên một góc trời.

Mạnh Hùng nói:

- Quân xâm lược lại hành quân ban đêm sao? Chúng đốt phá nơi đâu vậy?

Lâm Bình Tường nhìn ánh lửa rồi nói:

- Mặt trận ta đang án ngữ tại Bàu Sấu, chắc là địch quân bắn phá nơi vùng Thiết Trụ, Thiết Tràng đây.

Cả năm người cùng với Kha Minh, Kha Lý chạy ngược về phía Kiên Mỹ để dò xét thế trận.

Ánh lửa càng bốc cao hơn trước, áng sáng rực trời. Từng hồi trống ngũ liên bắt đầu rung lên dồn dập trộn lẫn với tiếng súng trận và tiếng kèn đồng.

Đúng là quân cần vương và quân xâm lược đang giao chiến. Dân chúng hoảng sợ chạy ngược về phía An Vinh, An Chánh, tay bồng con, vai mang gói, khóc sướt mướt...

Nhưng chỉ một thời gian ngắn, ánh lửa im dần và tiếng súng im bặt. Đoàn quân cần vương đã rút lui về vị trí cũ ở bên kia Bàu Sấu, nhưng lực lượng quân xâm lăng cũng không dám tiến sâu vào miền rừng núi âm u.

Tan tiếng súng, dân chúng lại tấp nập bồng con mang gói trở về nhà. Những quán rượu bên đường lại mở ra để đón khách. Hình như dân chúng ở vùng này đã quen cảnh chạy loạn trong lúc quân hai bên giao tranh.

Bấy giờ trong quán rượu có mấy chàng thanh niên lùn và mập, ăn mặc theo lối Tàu lai, ngồi quây quần một chiếc bàn, và cùng nhau bàn tán câu chuyện chạy giặc.

Với con mắt người dân thường thì đó là những thanh niên lánh nạn, nhưng đối với Tây Sơn ngũ hùng thì đây là những tay quan trọng trong đội do thám Xuyên Sơn của Nguyễn Thân tổ chức, và chúng đã bắt đầu ra mặt hoạt động.

Mạnh Hùng nói nhỏ với các bạn cùng đi:

- Đây rồi! Chúng nó đang trà trộn trong đám dân làng để dò xét gì đây.

Bùi Anh Khôi nói:

- Chúng ta đến đây cũng kịp lúc lắm!

Một tiếng nói từ phía sau vọng đến:

- Đã trễ lắm rồi! Phải cố gắng lên!

Mạnh Hùng giật mình quay đầu lại.

Người vừa nói là một chàng trai mảnh mai, thanh tú, nét mặt như một đứa con gái, đang đứng lẫn lộn trong đám dân làng đang chạy giặc trở về.

Thoáng nhìn qua, Mạnh Hùng nhớ ngay đến khuôn mặt diễm kiều và cặp mắt nhung đen lay láy của Bạch y kỵ nữ ở Buồng Tằm. Gương mặt đẹp và cao quý đó trong cõi đời này không thể lẫn lộn được.

Nhưng tại sao cô gái đó hôm nay lại mặc áo màu xanh, giả trai giống như một thanh niên người Trung Quốc.

Hình ảnh đó thoáng qua trước mặt Mạnh Hùng như một ảo tưởng. Rồi, lẩn vào đám đông, thiếu nữ giả trai kia biến mất.

Mặt mày Mạnh Hùng lúc đó như đang ngái ngủ, tâm hồn như đang chìm trong một thế giới kỳ lạ nào đó.

Cho đến lúc một bàn tay đập vào vai chàng:

- Mạnh Hùng đại huynh! Kẻ nào vừa làm cho đại huynh phải bận tâm suy nghĩ đến thẫn thờ như vậy? Có phải là bạn quen không?

Mạnh Hùng chưa kịp đáp thì bỗng có tiếng ồn ào nổi lên, tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng bước chân chạy rào rào...

Đó là các tướng lĩnh chỉ huy đội quân cần vương đi lượt xét trận địa. Bọn thanh niên ngồi uống rượu trong quán có vẻ sợ sệt, không dám ra mặt. Nhưng có một đứa trong bọn tỏ ra ngông nghênh, bước ra cửa nhì theo những vó ngựa đi qua và nói:

- Chết đến nơi còn phách lối.

Lâm Bình Tường nổi giận, rút kiếm cầm tay mắng lớn:

- Đồ chó má! Bay dám vô lễ, không coi ai ra gì?

Bùi Anh Khôi vội giằng lấy thanh kiếm trong tay Lâm Bình Tường, lườm mắt, nói nhỏ:

- Lúc này chúng ta chưa nên chạm mặt với tổ chức của chúng.

Nhưng Bùi Anh Khôi chưa kịp can gián thì trong quán rượu đã cho năm sáu thanh niên, mặt mày hung dữ, tay cầm mã tấu rầm rộ tiến ra đứng trước mặt Lâm Bình Tường.

Tình thế thật khó xử. Tuy không muốn gây chuyện, nhưng lùi lại cũng không được nữa. Bọn Bùi Anh Khôi đành đứng sát vào Lâm Bình Tường để chờ thái độ của đối phương.

Một tiếng "choang" vừa phát ra, thanh mã tấu của một tên trong đoàn do thám bủa thẳng vào đầu Lâm Bình Tường, và Lâm Bình Tường đã trao đổi một đường kiếm tự vệ, đồng thời phóng chân đá vào hai tên khác, bắn ra xa, té "bịch" xuống đất.

Bọn Tây Sơn ngũ hùng đồng thanh cười lớn. Đám dân chúng đứng xung quanh cũng reo vui thích thú.

Trong lúc cao hứng, Bùi Anh Khôi vũ động quyền thuật xông vào đám thanh niên do thám tay đấm chân đá, tung hoành, vừa tránh những lưỡi dao mã tấu, vừa trả lại những đòn quyền mãnh liệt như mưa sa bão táp, khiến bọn đầu trộm đuôi cướp lâu nay quen áp đảo mọi người, nay bị những cao thủ võ công đánh phải một phen xiểng liểng.

Chỉ trong nháy mắt, hai tên do thám bị quật ngã.

Tiếng vỗ tay của dân chúng bên ngoài nổi lên như pháo.

Ba tên còn lại gầm gừ bao vây Bùi Anh Khôi trong lúc Mạnh Hùng vẫn còn đứng bên ngoài, tin tưởng là chỉ cần Bùi Anh Khôi và Lâm Bình Tường cũng đủ đối phó.

Trong lúc đó, một tên thanh niên lực lưỡng, thân hình như trâu mộng, bước chân thình thịch ra giữa sân, hướng về phía đồng bọn, vung chân múa tay, đoan rạp mình xuống vừa múa mấy đường võ thuật trông kỳ lạ, vừa nói: - Ai dám giao đấu với ta thì cứ vào đây, một chọi một.

Thế võ của anh chàng này có vẻ dã man, hung ác, phần nhiều đánh những đòn quyền cước thấp là là, giống như con thú dữ lượn mình săn đón vồ mồi. Và chàng võ sĩ này tiếng thoái lờ đờ, chỉ cậy vào sức mạnh.

Trong lúc múa xong bài võ, tên do thám mập cố nhìn mọi người xung quanh một cách vừa ngạo nghễ, vừa thách thức.

Mạnh Hùng nói với Bùi Thế Phương:

- Đây là lối võ của người Mông Cổ. Tuy có mạnh mà không nhanh có nhiều bất ngờ nhưng không hiểm ác. Võ thuật này không bằng võ thuật của phái Thiếu Lâm đâu. Không có gì đáng sợ.

Thấy không ai dám nhảy vào vòng đấu người võ sĩ trong đoàn do thám chạy đến bên góc sân, chỗ có để một chậu sành trồng cây rất lớn, nặng hơn một trăm cân. Hắn ôm choàng qua một tay, nhấc bổng lên, bắp thịt cuộn tròn trên hai cánh tay lớn như hai cục đá.

Đám người đứng xem vỗ tay reo ầm ĩ.

Một vài kẻ xu nịnh, chắc lưỡi, nói:

- Ôi chao! Đúng là thần lực!

Chàng võ sĩ mập đắc ý quay chậu cây một vòng để biểu diễn rồi đem để lại chỗ cũ.

Mạnh Hùng bấm vào tay Thế Phương nói:

- Tiếc rằng không có Trần Thanh Sơn ở đây. Sức mạnh ấy đối với Trần Thanh Sơn, vị chủ tướng trại Buồng Tằm không thấm thía vào đâu.

Thế Phương bực tức nói:

- Tôi là một thư sinh yếu đuối đã đành, còn Mạnh Hùng tướng quân đã mang danh võ tướng lại không nhấc nổi chậu cây ấy sao? Nếu đại huynh không cần thách thức thì tôi gọi nhị ca Bùi Anh Khôi ra đây.

Mạnh Hùng nói:

- Không phải chúng ta không dám thử thách bằng sức mạnh, nhưng chúng ta cần phải giữ kín thực lực của chúng ta để xem chúng còn giở trò gì nữa.

Tên võ sĩ mập vẫn đứng giữa sân hoa tay múa chân, nói khiêu khích:

- Nào ai giỏi đấu võ thì cứ vào đây? Chỉ một quả đấm này cũng đủ toi mạng những kẻ dám liều lĩnh.

Trong đám người xem, nhiều tiếng xì xào, phẫn nộ nổi lên.

Bấy giờ Tây Sơn ngũ hùng cũng đã dừng tay để chờ quyết định của người anh cả Mạnh Hùng, nhưng Mạnh Hùng nghĩ rằng đây là đòn thách thức của bọn do thám, đem trò chơi đấu võ để nhận diện đối thủ, nên vẫn nhịn nhục đứng yên.

Bỗng một chàng thanh niên dáng người thanh nhã, trong chiếc áo màu xanh, chiếc quần bằng lụa bạch, ung dung rẽ mọi người bước vào sân tửu quán.

Thoạt trông thấy lối ăn mặc thanh lịch, và dáng người mảnh mai, nhỏ nhắn kia, Mạnh Hùng nhận ngay ra đó là Bạch y kỵ nữ ở An Tượng.

Đúng vậy, chàng thanh niên vừa bước chân vô tửu quán chính là cô gái áo trắng ở vùng An Tượng, cải trang dưới hình thức một võ sinh phái Thiếu Lâm, môt phái võ từng nổi tiếng ở Mỹ Đức.

Tuy nhiên nàng cải trang rất khéo léo, từ cử chỉ, dáng điệu, rõ ràng là một văn nhân hào hoa phong nhã, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta có thể lầm là một thiếu niên thuộc dòng dõi quý phái.

Mạnh Hùng không thể nào lầm được. Gương mặt ấy đã ăn sâu vào trí nhớ của chàng, không bao giờ chàng có thể quên được cô gái áo trắng ở An Tượng. Giờ đây chàng sửng sốt, đứng lặng người nhìn theo từng cử chỉ và từng giọng nói đúng là của cô gái áo trắng đó.

Thiếu nữ giả trai thong thả bước đến trước mặt tên do thám mập, nét mặt ngạo nghễ trong như tiếng suối chảy:

- Nhà ngươi thách đấu võ? Ta là người tiếp nhận sự thách thức của nhà ngươi đây.

Tên do thám mập xoe tròn đôi mắt nhìn người thiếu nữ giả trai, bật lên một chàng cười hiếu chiến, gằn giọng nói:

- A! Nhà ngươi muốn đấu cùng ta? Ngươi là một con thỏ ốm yếu, còn ta là một con hùm mạnh bạo, ngươi không sợ chết à?

Thiếu nữ giả trai vẫn cười tươi:

- Ta sẽ xé xác con hùm này để hắn không còn khoe khoang sức mạnh nữa. Này, nhà ngươi muốn giao tranh bằng quyền cước hay bằng vũ khí?

Tên do thám mập cười híp mắt:

- A! Nếu ngươi muốn chết ta cho được chết. Nhưng nhà ngươi trông còn trẻ quá, chết thật uổng đời. Nhà ngươi thuộc phái võ nào mà lại ăn mặc theo lối võ sinh Thiếu Lâm?

Nàng áo xanh giả trai nói:

- Ta không phải là người của một môn phái, mà là kẻ hấp thụ nhiều môn võ công. Ta muốn ăn mặc thế nào không được, nhà ngươi có quyền gì cấm đoán?

Tên do thám mập nheo mắt nhìn đối thủ, rồi giận dữ vươn hai tay ra phía trước như định bóp nát thân hình mảnh mai của kẻ dám khiêu khích mình:

- Hãy xem đây! Ta bẻ gãy cổ tên này! Ta chỉ cần đấm ba cái là nát xương! Ta không cần phải dùng đến binh khí...

Đồng bọn của tên do thám mập nghe nói tức thì đứng dang ra, nhường nơi sân rộng làm đấu trường.

Thế là một thanh niên phong nhã, ung dung trong bộ quần áo tao nhân mặc khách, giao đấu với một tên hộ pháp lực lưỡng cởi trần trùng trục, trên mỗi bắp thịt, mỗi đường gân hiện lên một sức mạnh ghê hồn của một kẻ khổ công luyện tập...

Mạnh Hùng đã biết rõ bản lĩnh phi thường của cô gái áo trắng rồi, nên rất an lòng trước thái độ hung hăng của tên do thám mập ú kia. Chỉ riêng bốn người trong Tây Sơn ngũ hùng vẫn còn e ngại, thầm thì với nhau.

Lâm Bình Tường nói:

- Các anh đừng tưởng chàng thanh niên đẹp trai kia không biết thủ thế. Hai bàn chân đứng chéo, đầu mũi giày bên phải chỉ chấm đất thì đúng là bộ pháp của thế võ "hầu quyền" còn tên do thám kia dùng sức mạnh chắc gì đã thắng nổi.

Bùi Thế Phương nói:

- Tôi tuy võ nghệ ít ỏi, nhưng cũng dám quả quyết là anh chàng áo xanh kia ở vào môn phái Thiếu Lâm Tự.

Thế Phương vừa nói dứt tiếng đã nghe tên do thám mập gầm lên một tiếng, nhào về phía trước như con hổ vồ mồi. Chàng thanh niên áo xanh chỉ khẽ lắc mình một cái đã thấy hai cánh tay tên do thám mập đánh hụt vào khoảng không. Tuy nhiên, gã lấy lại thăng bằng rất mau, quay người lại vung quyền đánh tới tấp.

Thế võ hắn rất kém, phần nhiều đánh những đòn nặng và thấp, xoay tròn quanh đối thủ.

Nhưng chàng thanh niên đẹp trai vẫn tươi cười, thần sắc không thay đổi, tiến thoái nhẹ nhàng như một cái bóng mờ, có vẻ như đùa cợt, trêu tức tên do thám mập, xem việc giao tranh chỉ là một trò đùa mà thôi.

Người ta thấy tên do thám mập đã bắt đầu thở hồng hộc, mồ hơi ướt đẫm thân mình đem hết sức lực để giao tranh, nhưng vẫn không làm sao đánh trúng đối thủ, trong lúc đó chàng thanh niên đẹp trai luôn luôn chập chờn như một con bướm vờn hoa khiến cho tên do thám mập càng đánh càng hằn học, bực tức.

Bỗng thanh niên đẹp trai phất tay áo một cái, vũ động hai cánh tay vù vù, và trong chớp mắt đã phóng vào giữa bụng tên do thám mập một đòn cước chí tử, khiến cho hắn bay ra xa hơn bốn thước, té nằm xuống đất ôm bụng nhăn nhó.

Chàng thanh niên đẹp trai đứng cười mỉa mai, trong lúc hai tên trong đoàn do thám thấy đồng bọn bị thua trận liền phóng ra một lúc, xông vào đánh tới tấp. Bùi Anh Khôi cau mày, nắm chặt tay tiến lên một bước, nhưng Mạnh Hùng đã cản chàng lại, nói:

- Hãy khoan! Để yên xem chàng thanh niên đẹp trai kia có đối chọi được với chúng nó không đã. Hiền đệ chưa cần phải tiếp tay.

Thật vậy, Bùi Anh Khôi chưa cần phải ra tay. Ngoài sân cô gái giả trai đã cười lớn, nõi với hai tên võ sĩ trong đoàn quân do thám:

- Ta chấp cả hai đứa chúng bay đó!

Tiếng thét của nàng vang lên lanh lảnh. Người ta chỉ thấy cái bóng áo xanh thấp thoáng đảo lộn qua hai chàng võ sĩ. Và "vút vút" hai tiếng, hai quả đấm đã bay thẳng vào mặt hai tên võ sĩ do thám, hai tên này té gục xuống đất.

Cả toán do thám còn lại gầm lên một tiếng, đứa vác mã tấu, đứa cầm dao găm xông vào vây kín cô gái giả trai vào giữa.

Tức thì, cô gái giả trai rút phăng thanh bảo kiếm đeo phía sau vạt áo hét lên:

- Phản tặc!

Giữa lúc đó Mạnh Hùng thấy cô gái giả trai bị đoàn võ sĩ do thám vây đánh, tức thì rút kiếm ra xông vào trợ lực.

Thiếu nữ giả trai thấy Mạnh Hùng xông vào tiếp tay, mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn.

Bấy giờ Anh Khôi, Lâm Bình Tường cũng rút kiếm xông vào, ngẫu nhiên, ba chàng trai trẻ tuổi, hợp thành cái thế ba chân vạc, đứng trấn ba phía.

Toán vệ sĩ do thám tuy đông gấp đôi, nhưng trước kiếm pháp lợi hại của ba chàng thanh niên trong đội quân cần vương không thể nào chống cự lại. Chúng dàn thành hàng ngang tiến lên có vẻ thận trọng.

Phía bên này, ba người trẻ tuổi cứ một chọi hai, và bắt đầu phản công.

Những lưỡi kiếm thép chạm nhau sang sảng. Địch thủ quay tròn như một chiếc đèn cù, lượn qua khắp sân rộng. Dân chúng đứng xem bây giờ phải chạy giạt ra ngoài đường để chứng kiến cuộc tranh hùng ghê gớm giữa các tay võ lừng danh xứ Tây Sơn.

Mạnh Hùng cậy có thanh bảo kiếm trong tay một lúc chém phạt vào ba thanh mã tấu của địch, nhưng chàng ngạc nhiên vì thanh mã tấu không hề sứt mẻ gì cả. Chàng hiểu rằng khí giới của bọn võ sĩ do thám này cũng không phải loại tầm thường. Chàng cố hết sức đánh dồn hai tay kiếm lùi lại.

Bên cạnh Mạnh Hùng thiếu nữ giả trai và Lâm Bình Tường cũng chế ngự những tên còn lại phải lui dần vào phía trong tửu quán.

Từ nơi dãy ghế đầu tiên trong quán rượu, bỗng một tên võ sĩ cúi rạp mình xuống nghiến răng ken két, và một tay vươn về phía sau nắm lấy chiếc dao găm phóng vút về phía Lâm Bình Tường.

Đang mải mê chế ngự những thanh mã tấu dài, Lâm Bình Tường bỗng nghe tiếng gió vút tới vội cúi rạp xuống để tránh. Lưỡi dao găm bay vèo ra phía sau cắm phập vào cổ tay cầm kiếm của người thiếu nữ giả trai.

Nàng "á" lên một tiếng khẽ, ôm tay buông rơi thanh kiếm báu. Tức thì như con hổ dữ, hai tên địch thủ của nàng chồm tới, một tên đâm dao găm, một tên chém mã tấu, nhắm vào mặt nàng.

Bấy giờ nhanh như chớp Mạnh Hùng đã phóng mình đến, dùng lưỡi kiếm đánh bật thanh mã tấu và lưỡi dao găm rơi xuống đất, cả hai tên địch thủ của cô gái đều lùi lại.

Thiếu nữ giả trai sau khi giả vờ ngã về phía sau, đã uốn mình phóng ngược ngọn cước kỳ ảo vào hai tên kia và chống tay đứng lên nhẹ nhàng như một cánh bướm. Nhưng cổ tay nàng một dòng máu chảy ra đỏ tươi trên làn da trắng mịn.

Dưới ánh đèn sáng rực của tửu quán, Mạnh Hùng trông thấy rõ ràng vết máu đỏ loang ra, chàng tưởng như da thịt chàng bị đau nhói lên vậy.

Máu chàng bỗng sôi lên sục sục, thanh kiếm chàng xoay tròn một vòng, chàng mím môi vận dụng hết thần lực đánh bật cả hai thanh mã tấu rơi khỏi tay hai địch thủ, và chỉ một bước, chàng đã đứng che trước mặt cô gái giả trai để chống cự với hai tên võ sĩ do thám đang lợi dụng lúc nàng bị thương áp đảo nàng.

Bấy giờ, hai đối thủ của Lâm Bình Tường cũng đã lui hết đất. Núng thế, chúng nhảy qua phía bàn ghế vào bên trong tửu quán. Lâm Bình Tường nhảy vọt theo...

Gian hàng ăn ở quán rượu hỗn loạn, bàn ghế đã đổ, chén bát loảng xoảng rơi...

Và cuối cùng Lâm Bình Tường đã đuổi kịp hai tên võ sĩ do thám, ép chúng vào vách, rồi đè xuống ngồi trên mình đấm lia lịa.

Mạnh Hùng trông thấy không thể nhịn cười được, cuộc ác đấu đang gay go, kịch liệt bỗng trở nên hài hước.

Giữa lúc đó, bỗng bên ngoài có một tiếng còi hiệu rít lên!

Tự nhiên, đám võ sĩ do thám như có một mệnh lệnh tối cao sai khiến, vội vàng hạ hết binh khí, dắt vào lưng, tiến ra sân tửu quán, với thái độ tôn kính lạ thường.

Mạnh Hùng liếc mắt nhìn ra ngoài quán rượu, thì thấy có một bóng người đang đứng ở đó, chưa rõ y phục và diện mạo ra sao, nhưng rõ ràng người đó đang cầm một thanh trường kiếm, ánh thép lấp loáng. Người này giơ cao thanh trường kiếm vẫy bọn do thám để truyền lệnh.

Mạnh Hùng bước vội ra ngoài đường, thấy cô gái giả trai đang dùng dải khăn lụa trắng băng vết thương trên cổ tay nàng. Nhưng chỉ loáng mắt Mạnh Hùng đã thấy nàng phóng mình đuổi theo tên võ sĩ cầm kiếm ra lệnh cho đội do thám.

Mạnh Hùng không chút do dự, giục bốn anh em trong ngũ hùng:

- Ngũ đệ! Hãy theo tôi!

Và chàng lập tức đuổi theo cô gái giả trai.

Ra khỏi sân tửu điếm, Mạnh Hùng và Lâm Bình Tường vượt lên, qua các mặt võ sĩ do thám để đuổi theo. Phía trước, cách chừng mười bước, một bóng người đang thấp thoáng rẽ vào một con đường tối. Nhưng vừa may, một vệt ánh sáng từ khe cửa hở của một ngôi nhà gần đó chợt lướt qua, chiếu rõ trong khoảnh khắc. Mạnh Hùng nhận thấy ngay trong ánh sáng nổi bật lên màu áo xanh của cô gái giả trai lúc nãy. Người cầm trường kiếm ra lệnh cho đám võ sĩ do thám lúc nãy không còn thấy đâu nữa cả, chỉ thấy bóng dáng thanh tú của nàng con gái giả trai đang chạy như bay.

Đối với Mạnh Hùng lúc này thì chỉ có thiếu nữ áo trắng ở An Tượng là đáng kể. Mà lúc này nàng lại đang bị thương thì Mạnh Hùng còn sốt ruột đến bực nào rồi.

Mạnh Hùng lao mình tới trước, nói vội với Lâm Bình Tường:

- Các hiền đệ! Ta phải đuổi kịp bóng cô gái giả trai đó! Hôm nay nàng bị thương, và chính vừa rồi nàng đã theo dõi biết được nhiều việc rất ly kỳ trong tổ chức võ sĩ do thám.

Tuy Mạnh Hùng và Lâm Bình Tường đuổi theo rất mau, nhưng hình như bóng người áo xanh chạy phía trước cũng biết có kẻ đuổi theo, nên lại vùn vụt tiến nhanh hơn, rẽ quẹo vào một nẻo nhỏ.

Mạnh Hùng không bao giờ chịu thua, chàng cùng Lâm Bình Tường nhảy tới đầu ngõ, thì thấy cái bóng kia lại thấp thoáng trước mặt, cách chừng hai chục thước.

Cứ thế, họ theo đuổi nhau, thầm lặng trong đêm tối. Nếu bọn Mạnh Hùng tiến nhanh thì cái bóng kia càng tiến nhanh hơn, nếu Mạnh Hùng hơi chậm lại thì bóng kia cũng dừng bước, thong thả, như trêu tức, đùa cợt...

Đêm đã về khuya... núi rừng quạnh quẽ, đìu hiu... đường núi không còn ai qua lại. Không còn một ánh lửa, chỉ có ánh trăng hạ tuần lạnh lẽo chiếu xuống nhợt nhạt.

Ba bóng người vẫn vùn vụt lướt theo nhau.

Mạnh Hùng than thở:

- Người con gái này quả kỳ lạ! Lần nào gặp cũng tìm cách lẩn tránh ta! Chẳng hiểu nàng che giấu hoạt động của nàng làm gì vậy! Ô! Bạch y kỵ nữ!

Lâm Bình Tường nghe Mạnh Hùng nói, hỏi vội:

- Đại huynh! Tôi nghe đại huynh vừa nói đến Bạch y kỵ nữ nào?

Mạnh Hùng nói:

- Bạch y kỵ nữ là người đang đi trước mặt chúng ta đó.

Lâm Bình Tường hỏi:

- Người con gái giả trai, mặc quần lụa bạch lúc nãy là Bạch y kỵ nữ à?

Mạnh Hùng gật đầu:

- Đúng vậy! Nàng lại giả trai để xông vào cuộc ác đấu vừa rồi chẳng hiểu để làm gì. Sau cuộc ác đấu, nàng lại thoạt đi như chạy trốn chúng ta vậy.

Lâm Bình tường gật đầu:

- A! Hay quá! Hèn chi tôi thấy anh chàng ấy xinh đẹp và yểu điệu như một cô gái.

Mạnh Hùng cười lớn:

- Thì nàng chính là một cô gái giả trai chứ còn gì nữa.

Lâm Bình Tường lại nói:

- Nếu vậy chúng ta đừng cho cô ta biết chúng ta đang theo đuổi, xem cô ta đi về đâu.

Mạnh Hùng trầm tư:

- Có lẽ nàng đã biết chúng ta đuổi theo nên mới lửng lơ trêu tức chúng ta vậy. Kìa... nàng đi chậm lại khi thấy chúng ta không đuổi kịp.

Trong lúc hai người trao đổi nhau trong câu chuyện thì bóng người đi trước đã vượt qua một khúc đường đê dọc bãi sông Đá Hàn. Mặt trăng đã xuống thấp ngang những mái nhà tranh lòe xòe, nhưng cũng còn đủ ánh sáng chiếu từng vệt dài trên mặt đê, Mạnh Hùng và Lâm Bình Tường nhận thấy rõ bóng người áo xanh trước mặt đang vun vút tiến nhanh.

Mạnh Hùng đã biết tài phi hành của thiếu nữ, nên giục Lâm Bình Tường:

- Chúng ta phải mau lấy đà tiến lên trước, nếu không kịp vượt lên chận đường thì dù chỉ cách nhau mười sải tay chúng ta cũng khó đuổi kịp.

Quả nhiên, bóng người áo xanh bắt đầu lao mình đi như gió, nhưng Mạnh Hùng và Lâm Bình Tường đã chạy thẳng lên mặt đê, vũ động hết tài năng thần tốc, phi thân tiến sát người áo xanh chỉ còn năm bước.

Thực là một cuộc thi tài khinh thân chưa từng có. Ba bóng người chập chờn dưới ánh trăng tà, chạy dọc theo khoảng bờ đê vắng, chẳng khác ba luồng ánh sáng phiêu du.

Người áo xanh vượt hết một khúc đê dài, và phóng mình vút qua bãi cỏ rậm, định rẽ sang đường khác.

Mạnh Hùng nói nhỏ vào tai Lâm Bình Tường:

- Hiền đệ! Chúng ta gắng tiến nhanh hơn một bước. Chúng ta cần nói chuyện với cô gái giả trai nơi đây.

Cả hai người cố hết sức mình nhảy vụt tới trước chặn ngang bờ đê phía tả, trong lúc bóng người áo xanh sắp chạy xuống bãi cỏ rậm.

Bị cản lối, bóng người áo xanh bỗng dừng bước, rồi từ từ tiến sát Mạnh Hùng và Lâm Bình Tường, ngẩng đầu lên cao, lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt hai chàng trẻ tuổi.

Ánh trăng chiếu sáng xuyên qua khuôn mặt người áo xanh, lấp loáng một dáng điệu kiêu hãnh.

Mạnh Hùng thốt lên:

- Ô! Không phải rồi.

Lâm Bình Tường cũng sửng sốt:

- Không phải người lúc nãy! Không phải người thiếu nữ giả trai.

Người áo xanh nhếch mép cười với nụ cười bí hiểm, đôi mắt hắn xếch ngược lên, sáng quắc, chiếu vào mặt Mạnh Hùng hỏi:

- Người nào! Các ngươi theo dõi ai? Có việc gì? Tại sao các ngươi lại cản đường ta?

Giọng nói tiếng Việt Nam rất thông thạo, nhưng vẫn có pha một chút gì lai Trung Quốc.

Mạnh Hùng và Lâm Bình Tường thấy rõ là mình đã lầm, nhưng chưa biết phải trả lời làm sao trước câu hỏi của anh chàng áo xanh kia. Cả hai chỉ đứng yên nhìn người trước mặt.

Không hiểu sự tình cờ nào xui khiến chàng trai này cũng mặc áo xanh, quần lụa trắng, giống hệt thiếu nữ xinh đẹp vừa cải trang, vóc dáng cũng thanh tú, mảnh mai... chỉ khác gương mặt người này chính xác là một chàng trai với hai gò má cao, đôi mắt xếch, đôi môi mỏng, đôi mi đen nhánh như tô vẽ bằng mực... tất cả lộ ra một vẻ mặt của người đàn ông gian hùng và nham hiểm. Trong vạt áo màu xanh da trời, có giắt một thanh trường kiếm, mũi lủng lẳng gần sát gót.

Mạnh Hùng bỗng nhớ đến bóng người bí mật, giơ gươm ra lệnh cho bọn võ sĩ do thám trong tửu quán Mỹ Đức, bỗng nhiên chàng cảm giác chắc chắn là người áo xanh đứng trước kia là Lý Lạc Hoa tên thủ lĩnh đội do thám Xuyên Sơn của Nguyễn Thân tổ chức để theo dõi và bắt cóc người thân của các tướng lĩnh đang chiến đấu dưới cờ cần vương.

Chàng áo xanh vẫn đứng yên, môi mím chặt, mắt không chớp, lông mày hơi nhíu lại. Và gã nhếch mép nhắc lại câu hỏi lúc nãy:

- Các ngươi cản bước ta để làm gì? Biết điều nên tránh đi chỗ khác, đừng tò mò vào hành động của người khác.

Lâm Bình Tường quắc mắt, với giọng tức giận:

- Chúng ta có quyền trên mảnh đất này. Chúng ta có quyền xem xét mọi hành động gian manh. Chính ngươi là kẻ đáng nghi, đã có những hành động lén lút. Chàng trai áo xanh cười ngạo nghễ:

- Hành động của ta ai dám ngăn cản?

- Ta ngăn cản ngươi.

Mạnh Hùng hét lên một tiếng chát chúa. Và cả ba người đồng thời rút kiếm ra.

Chàng trai áo xanh lùi lại một bước, chống gươm xuống đất bình tĩnh chờ đợi.

Mạnh Hùng bảo Lâm Bình Tường:

- Hiền đệ chưa cần động thủ. Để ta một mình trừng phạt nó cũng đủ rồi.

Chàng trai áo xanh nghe nói cười khúc khích:

- Ta chấp cả hai đứa bay đó! Những tay kiếm vô danh này có gì đáng kể đâu.

Đáp lời ngạo mạn của chàng trai áo xanh bằng một tiếng "cheng" Mạnh Hùng chém thẳng xuống đầu hắn, và hắn đưa ngang thanh gươm ra đỡ.

Mạnh Hùng dồn bước, lia ngang đường kiếm, phạt chéo hai nhát tả hữu liên tiếp.

Mỗi khi gặp một địch thủ, Mạnh Hùng thường đánh liền ba đường, đường kiếm phủ đầu cùng một lúc theo đúng kiếm pháp chân truyền của môn phái. Nếu địch thủ là tay tầm thường tất nhiên phải đỡ, gạt đỡ hết ba nhát kiếm, chưa thể phản công kịp. Nhưng nếu địch thủ là tay bản lĩnh thì hắn có thể vừa thủ thế, vừa đánh trả làm cho đối phương không rảnh tay để đánh liên tiếp như vậy được.

Nhát thứ nhất bị địch thủ gạt ra rất gọn. Hai nhát sau vừa đánh tới đã bị địch thủ chặn lại, phản công ngay làm cho Mạnh Hùng phải thu kiếm về ngay để chế ngự.

"Cheng! Cheng!".

Mạnh Hùng kinh ngạc! Lần đầu tiên chàng đánh chưa hết ba đường kiếm chân truyền đã bị đối phương phản công. Và cũng lần đầu tiên chàng gặp một tay kiếm có sức mạnh lạ thường như thế. Lưỡi kiếm báu của chàng chạm vào thanh gươm trường như chạm vào một bức thành đồng.

Chàng trai áo xanh mặt vẫn lạnh lùng, vũ động thanh gươm quấn vào Mạnh Hùng, và dùng toàn những chiêu thế biến hóa kỳ ảo. Hắn sử dụng thanh trường kiếm trong tay nhẹ nhàng như người ta cầm một cọng cỏ lau vậy. Tuy nhiên, từ lưỡi gươm của hắn bật lên một sức công phá mãnh liệt lạ thường trái với con người mảnh mai yểu điệu như vậy.

Mạnh Hùng thận trọng, lùi lại một bước, kêu lên:

- A! Được lắm! Tên này kiếm pháp khá điêu luyện! Ta khỏi mang tiếng là bắt nạt một tên vô danh tiểu tốt.

Chàng trai áo xanh cười nhạt:

- Hừ! Vô danh tiểu tốt? Ta chỉ e khi biết danh hiệu ta các ngươi phải hạ kiếm bỏ trốn không kịp đó thôi!

Lâm Bình Tường đứng bên ngoài thốt lên một tiếng:

- Đại huynh đối đáp làm gì với lũ quỷ đó, chỉ cần đưa lưỡi kiếm vào mặt nó để xẻo đôi môi mỏng xấc láo đó.

Mạnh Hùng bỗng đổi thế võ, không dùng sức mạnh nữa, mà chỉ tấn công bằng những đường kiếm mau lẹ và bất ngờ.

Tên áo xanh cũng chuyển hẳn đường gươm đón những mũi kiếm vun vút như mưa rào của Mạnh Hùng không một chút bối rối, và trả lại những miếng đòn cũng bất ngờ và mau lẹ chẳng khác Mạnh Hùng.

Mạnh Hùng càng đánh càng sửng sốt, vì thấy chàng trai sử dụng kiếm pháp cực kỳ ảo diệu, không giống như các tay kiếm Việt Nam hay Trung Quốc.

Đó là loại kiếm pháp của những tay kiếm khách giang hồ lỗi lạc được đặc truyền trong môn phái nào đó. Lối đánh tuy phóng túng, ngang tàng, nhưng thực là điêu luyện và không hề rối loạn.

Mạnh Hùng chợt nhớ đến kiếm pháp của Bạch y kỵ nữ.

Chàng trai áo xanh này trong đường kiếm rất có nhiều điểm giống cô gái áo trắng ở An Tượng. Từ lối ăn mặc đến các chiêu thế võ công, rõ ràng phảng phất một cái gì giống Bạch y kỵ nữ lắm.

Tuy nhiên, nếu họ giống nhau lối ăn mặc và kiếm pháp thì họ lại khác nhau ở lĩnh vực hoạt động.

Hiện thời chàng trai áo xanh này đang là một thủ lĩnh đoàn quân do thám Xuyên Sơn, tất nhiên là một kẻ thù, không thể là bạn. Còn Bạch y kỵ nữ tuy giống chàng trai áo xanh này, nhưng lại đang sát cánh với ta trong chiến đấu, như thế là bạn chứ không phải kẻ thù.

Những thắc mắc cứ miên man trong ý nghĩ, làm cho Mạnh Hùng thêm rắc rối.

Chàng thay đổi kiếm pháp đã nhiều lần, nhưng vẫn chưa làm cho địch thủ nao núng. Những đường kiếm kỳ diệu, ác hiểm nhất của chàng đều chưa áp đảo lưỡi gươm trường của chàng trai áo xanh. Trái lại, càng đưa ra những thế võ bí hiểm, càng bị đối phương vô hiệu hóa.

Dù vậy, Mạnh Hùng vốn là một tay đàn anh về kiếm pháp trong vùng Tây Sơn lại là một võ tướng đã từng giao đấu, rèn luyện trong truyền thống kiêu hùng của nòi võ sĩ, chưa từng chịu nhường bước một ai, nên chàng vẫn ào ạt tấn công không hề nản chí. Tên áo xanh vẫn bình tĩnh chống đỡ không chịu thua.

Hai người xoay tròn quanh nhau, kẻ tiến người thoái, hai lưỡi thép bật lên một điệu nhạc quái gở.

Lâm Bình Tường đứng bên ngoài, nhận xét từng lối đánh, theo dõi từng chiêu thế, lúc thì cau mày, lúc thì mím môi... tuy nhiên, hai bên giao đấu với nhau hơn trăm hiệp mà vẫn không thấy hơn thua.

Chàng rút kiếm cầm tay, hăm hở nói:

- Anh Mạnh Hùng! Hãy lui ra nghỉ tay để tiểu đệ nói chuyện với tên này một chút! Anh đánh theo lối mã thượng quá không nên. Đối với những đứa gian manh này không nên để lòng thương xót.

Mạnh Hùng chưa kịp đáp, bỗng nghe có bước chân thình thịch chạy đến. Và tiếp đó có ba bóng người từ bên kia bờ đê tiến sang, lại có giọng reo vang:

- Đây rồi! Mạnh Hùng và Bình Tường đây rồi!

Ba người vừa đến nơi là An Khôi, Vĩnh Khương, Thế Phương. Họ là những người trong nhóm Tây Sơn ngũ hùng.

Tất cả đều rút kiếm vây người áo xanh vào giữa.

- Anh em ơi! Hãy bắt cho được tên này. Hắn là thuộc hạ của Nguyễn Thân, tên thủ lĩnh đội do thám Xuyên Sơn đó.

Tức thì thế trận thay đổi hẳn. Trước đây chỉ có lưỡi kiếm chọi nhau với gươm trường, bây giơ chỉ có một gươm trường mà có đến bốn lưỡi kiếm vây bọc phản công.

Chàng trai áo xanh nghiến răng, mím chặt đôi môi, lông mày dựng ngược lên, đôi mắt sáng quắc những tia lửa hiểm ác. Hắn múa thanh gươm dài quanh mình, tung hoành ngang dọc để tìm chỗ hở nhưng bốn lưỡi kiếm liên minh tuyệt xảo, xoắn lấy lưỡi gươm dài của hắn, làm cho hắn chỉ còn sức đỡ gạt, không còn sức phản công. Bỗng hắn kêu lên một tiếng "Ái chà!". Rồi lăn xuống đất một vòng.

Cả bốn chàng hiệp sĩ đều ngừng tay kiếm. Người nào cũng tưởng địch thủ đã bị thương, một trong bốn lưỡi kiếm đã đâm trúng hắn.

Nào ngờ, nhân lúc mọi người ngừng tay, hắn vùng dậy nhanh như chớp, chạy vút về chùa Sư Nữ ở chân núi.

Sự việc xảy ra nhanh quá khiến không ai kịp đề phòng.

Tất cả bọn Tây Sơn ngũ hùng đều lao mình đuổi theo, nhưng chàng trai áo xanh đã bỏ xa cách họ hơn mười bước.

Rồi bóng người áo xanh đánh thoát một cái đã mất dạng, không còn thấy đâu nữa. Bây giờ ánh trăng đã khuất ở non Tây. Mọi vật trở về với bóng tối u tuyền trong hoang vu, tĩnh mịch.

Mạnh Hùng dừng bước lại nói với mọi người trong bọn họ:

- Nó trốn mất rồi! Đi theo nữa cũng chẳng ích gì đâu.

Năm anh em dừng chân lại, đi ngược về phía bờ đê. Mạnh Hùng hỏi Bình Tường:

- Hiền đệ có bằng chứng gì nghi hắn là Lý Lạc Hoa, thủ lĩnh đội quân do thám? Thế Phương, anh chàng nho sinh trong Tây Sơn ngũ hùng đáp:

- Cần gì bằng chứng! Cứ như hành động chỉ huy của những tên võ sĩ trong quán rượu lúc nãy, và trình độ kiếm pháp của nó thì cũng biết ngay nó là một môn đệ nổi tiếng của phái võ Mỹ Đức rồi. Mà Mỹ Đức chỉ có một tay kiếm lợi hại là Lý Lạc Hoa thôi.

Mạnh Hùng lắc đầu:

- Chưa chắc! Trong việc này cũng có nhiều nghi vấn, chúng ta không nên vội vàng phỏng đoán.

Quách Vĩnh Phương tỏ vẻ bực bội cãi:

- Tại sao chúng ta không đoán rằng tên thủ lĩnh đoàn quân do thám Xuyên Sơn và cô gái áo trắng An Tượng kia là hai đệ tử cùng theo học một thầy. Bởi vì kiếm thuật hai người này giống nhau.

Mọi người đều "A" lên một tiếng. Bùi Thế Phương nói:

- Có thể như thế lắm! Nếu vậy tại sao mỗi người lại theo đuổi một chí hướng khác nhau. Lý Lạc Hoa lại đi theo tên tay sai Nguyễn Thân, còn Bạch y kỵ nữ thì đi theo quân cần vương, yểm trợ triều đình?

Mạnh Hùng lắc đầu:

- Ôi! Nếu quả sự việc như thế thì bên trong chứa đựng nhiều tình tiết rất ly kỳ.

Quách Vĩnh Phương nói:

- Cứ như lối ăn mặc của Bạch y kỵ nữ và tác phong kiêu hùng của chàng áo xanh, biết đâu họ là một cặp uyên ương ngang trái trong một sư môn.

Câu nói này làm cho Mạnh Hùng nở to đôi mắt, bật ra một tiếng thở dài não nuột. Chàng nói:

- Không thể nào là một đôi uyên ương được. Vì tâm tư mỗi người đi một nẻo.

Quách Vĩnh Khương mỉm cười, nhìn Mạnh Hùng nói:

- Tôi nói là loại uyên ương ngang trái mà! Đã ngang trái thì xảy ra bất kỳ ở tình huống nào. Tại sao lại không được.

Lâm Bình Tường xen vào:

- Thôi thôi! Nhiệm vụ của chúng ta đâu phải đi làm cái việc khám phá tâm tình giữa trai gái, hay tìm hiểu những đôi uyên ương ngang trái. Nếu cứ phỏng đoán như vậy nữa có thể đi quá xa. Giờ đây chúng ta nên tìm phương kế để đối phó với đội quân do thám Xuyên Sơn của kẻ địch.

Thế Phương nói:

- Đêm đã gần tàn. Chúng ta nên tìm chỗ nghỉ ngơi để dưỡng sức.

Đoàn Tây Sơn Ngũ hùng thong thả tiến lên bờ đê trở về hướng bến đò cây Muồng ở đó có các cơ sở liên lạc với các đội quân chủ lực của triều đình.

https://www.avutduqa_nusimo.com


    of    

1 1   22 views • Dec 10, 2021

Dân Gian Sưu Tập


<b>Lời Nói Đầu</b><br><br>Anh hùng Mai Xuân Thưởng, một nhà yêu nước ở Bình Định, thi đỗ cử nhân, nhận lời kêu gọi của phong trào Cần Vương tổ chức chống xâm lăng.<br><p><br></p><p>Bấy giờ thực dân Pháp đang cấu kết với tên tay sai Nguyễn Thân, mưu đồ thôn tính Việt Nam, buộc triều đình Huế phải kêu gọi các sĩ phu đứng ra gánh vác trách nhiệm cứu quốc.</p><br>Mai Xuân Thưởng đã đứng ra chiêu mộ nghĩa quân, lấy vùng Hầm Hô, Đồng Tranh, Đồng Tre... là nơi rừng sâu núi thẳm để làm căn cứ khởi nghĩa.<br><br>Qua thời gian giao tranh, lực lượng nghĩa quân bị cô lập, anh hùng Mai Xuân Thưởng phải đem toàn lực ẩn náu vào vùng thượng du để giải thế an toàn. Các tướng lĩnh mỗi người chiếm đóng một vùng núi để hoạt động.<br><br>Song Anh Nữ Hiệp là một bộ tiểu thuyết dã sử võ hiệp dân tộc, mô tả ý chí anh hùng của các sĩ phu Việt Nam yêu nước trong hoạt động chống xâm lăng.
Fit Check